XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  ĐÃ CÓ ANH TRONG NỖI NHỚ CỦA EM CHƯA?


Phan_7

“Bạn đây rồi, hôm nay bàn bạn nhận phân công trông lớp.”

Thịnh gọi với tôi, cậu ta vẫn giữ nét e dè.

“Ơ, tháng trước tớ trông lớp rồi mà.”

“Hồi đó bạn ngồi bàn một, còn giờ là bàn bảy.”

“Nhưng một bạn trông lớp đủ rồi, Vũ…" - A, nói đến đây thì tôi tiu nghỉu, đời nào cậu ta chịu ở trong lớp. - “Ừm, tớ sẽ vào lớp sau khi các bạn ra hết.”

“Ừ. Nhớ vào lớp nhé.”

Tôi gật gù lảng sang chỗ khác tiếp tục tìm kiếm. Thực ra hỏi một học sinh cùng khối sẽ biết ngay nhưng tôi muốn tự mình tìm kiếm, như vậy sẽ có ý nghĩa hơn nhiều.

Học sinh đã tập trung kín hết sân trường, tầm khoảng một hai phút nữa là trống đánh. Tôi vẫn chưa tìm ra, buồn rầu đi vào, đành đợi đến giờ sau rình mò vào từng lớp.

Trong lớp tôi thấy có bóng trắng của hai người, một đang ngồi chỗ Vũ, một đứng ngay cạnh khoanh tay trước ngực.

“Sao bạn vào lớp tớ?”

Tôi lên tiếng khi nhận ra bạn nữ đang đứng không giống với những bạn trong lớp. Tóc của bạn nữ này để xoăn rất dài, mượt mà và óng ả.

Khi bạn ấy quay ra tôi thấy cậu nam sinh đang ngồi không ai khác là Vũ. À ha, có người trông lớp rồi, tôi quay gót, nhưng...

Bạn nữ, người đang nói chuyện với Vũ rất xinh, so với Lệ Quyên thì một chín một mười. Trông bạn ấy quen quen, tôi đã từng nhìn thấy ở đâu rồi nhỉ, ví như tại một buổi sinh nhật, trong chiếc váy màu hồng…

“Yến… Chun nè!” - dòng chảy thời gian như ùa về, trước mắt tôi, Yến là một cô bé sáu tuổi, nở nụ cười kiêu kì khi trông thấy tụi tôi vừa nghịch cát, mặt mày lấm lem.

Tôi mừng húm ra mặt, bước nhanh đến trước mặt Yến, hai tay bắt lấy tay nó.

“Mày cũng học trường này ha? Tao mới chuyển vào đây được năm tuần, mày học lớp nào thế? Có còn giữ liên lạc với Mai Mít không? Và cả…”

Yến ngạc nhiên không kém, ngỡ ngàng ra mặt. Lẩm bẩm tên tôi rồi mỉm cười.

“Nhỏ Lâm Anh Chun, nhớ rồi, bạn hàng xóm,...”

Thực ra tôi đã tưởng tượng đến cảnh mình sẽ nhảy cẫng lên ôm hôn nó, cũng như con Mai Mít, nhưng giờ chúng tôi khác nhau nhiều quá. Yến giống như những bạn nữ lớp tôi, không mặc đồng phục của trường mà mặc áo dài tự may, mùi nước hoa ngọt ngào tỏa ra không giống mùi sữa tắm hồi đó Mai vòi vĩnh Yến để ba tụi tôi tắm cùng, nụ cười của cô bạn trong tôi rạng rỡ và căng tràn sức sống lắm, giờ nó vẫn vậy nhưng bị khuyết một thanh bậc nào đó.

“Giờ bạn ở đâu?” - Cách xưng hô của tôi cũng vì thế mà thay đổi.

“Khu đô thị Thành Công, bữa nào rảnh mình ôn lại chuyện cũ. Thì ra Vũ Lâm Anh là bạn… Vũ, không tồi chút nào.”

Trước khi gạt tay tôi ra nhẹ nhàng, Yến bất giác mỉm cười rồi quay mặt bước đi, mắt cậu ấy nhòa đi, giọt nước mắt lăn dài trên khóe mi. Tôi vẫn nhìn thấy nụ cười nhẹ nhõm của Yến cho đến khi cô bạn đi qua dãy hành lang.

Một khoảnh khắc nào đó, tôi do dự về việc tìm kiếm Phong.

“Hừm, con bé ấy ngốc ơi là ngốc!”

“Bạn bảo gì cơ?”

Tôi về lại bàn ngồi.

“Mày không phải bận tâm gì hết, việc nó là người yêu cũ của tao, hai đứa lại là bạn hàng xóm cũ.”

Tôi cho rằng Vũ định nói gì thêm nhưng cậu ấy dừng lại, đồng thời đứng dậy, quàng tay vào vai kéo tôi ngồi xuống. Cái khoác vai giống như giành cho anh em thân thiết nhưng có chút ngượng ngạo.

“Tớ bận tâm gì chứ?”

Trong đầu tôi giờ tràn ngập những kỉ niệm về Yến, đem kể với gia đình chắc họ cũng vui không kém. Sau nhiều năm chúng tôi đã gặp lại, chứ không đến chết cũng không được nhìn thấy nhau như tôi từng nghĩ.

“Hừm!”

Lần này Vũ áp sát tôi vào người hơn, cậu ấy quý tôi quá chăng, thực ra tôi cũng quý cậu ấy rất nhiều.

“Khoan đã! Theo quy định một người trông lớp thôi, bạn không muốn ra chào cờ thì tớ ra nhé.”

“Mày ra ngoài đó tao ở đây làm gì nữa!”

Suy nghĩ một hồi tôi đáp:

“Lớp… lớp mười một… phải lo học… không được yêu… đương!”

Bà nội dặn thế, tôi dặn lại cậu ta.

“À ha, mày bớt ngơ rồi đấy. Đừng tưởng bở, tao yêu nhiều chán lắm rồi,… cố nốt mày… là tao thôi!”

Chưa để tôi ý kiến, Vũ chặn lời bằng tấm thiệp mời màu vàng óng ánh.

“Cái gì vậy?”

Nó giống thiệp mời đám cưới.

Tôi bỏ ra xem, trong thư đề người được mời là tên bố tôi, dự lễ khai trương khánh sạn. Tôi há hốc miệng.

“Tất… tất cả những gia đình từng sống ở đó được mời dự?” - khả năng nắm bắt thông tin của tôi nhiều lúc nhanh nhạy đến chính tôi cũng không ngờ.

“Không hẳn, ngoại trừ gia đình nào mất liên lạc với chủ cũ.”

“Hua ra, thích quá đi mất.” - Tôi thích thú nhìn tấm thiệp, cười tít mắt, cũng vòng tay khoác vai Vũ.

“Đừng tưởng bở, đây là chiêu kinh doanh của gia đình tao.”

“Ừm, mà tớ theo đuôi bố đến cũng được nhỉ?”

“Mày không thấy thư đề mời ông và gia đình đến dự à?”

“Thế cả nhà tớ đến luôn! Không biết mọi người trong xóm có nhận ra tớ không?!”

Cứ nghĩ đến những người hàng xóm cũ là tôi không thể giấu giếm niềm vui, có thể Phong còn là bạn của Vũ nữa, như thế cả tôi, Yến và cậu ấy sẽ trùng phùng, chỉ thiếu mỗi Mai Mít không biết giờ này ở đâu.

“Mày… cứ mặc như cái hôm Prom ấy...”

Lần này Vũ vẫn để lửng câu nói, tôi quay sang nhìn thì cậu ấy quay đi. Nhưng mà chiếc váy xanh ấy là đồ đi mượn của đồ đi mượn, chị Hải Anh hơn tôi gần mười tuổi cơ mà.

XVI.

Lần đầu tiên tôi mặc váy là vào ngày sinh nhật của mình hồi cuối năm mẫu giáo, chiếc váy màu trắng, có thắt nơ, chân váy phồng. Bọn con trai trong xóm nhìn tôi ghê lắm, vì tóc tai ngắn cũn, giống như một thằng con trai mà gia đình nó chỉ mong có con gái nên bị ép buộc phải mặc.

“Sinh nhật tao năm tới mày phải mặc cái váy này và để tóc dài, nghe chưa?”

Tôi quyết tâm nuôi tóc dài sau hôm đó. Dù mùa hè năm ấy nóng như đổ lửa, tóc tai lỡ cỡ, thả thì nóng, buộc không xong, bà và mẹ có nói thế nào chăng nữa tôi không chịu cắt. Nhưng tóc đã dài mà cậu ấy không còn ở bên tôi.

Thế nên lần này chị Thủy Anh cho tôi mượn một chiếc váy mày trắng, chị hơn tôi ba tuổi nên váy là của chị luôn. Ngoài ra chị Hải Anh còn mang máy uốn tóc đến nhà tôi nữa. Chị nói phải làm cho tôi thật lung linh.

“Em không quen như thế này đâu, ngại chết đi được!”

“Không phải diện cho mình, mà cho thằng nhóc bạn em.”

Lúc đó hình ảnh xuất hiện trong đầu tôi là Vũ, nên thay vì hỏi là ai, tôi hỏi:

“Sao lại thế?”

“Chị chắc chắn nó chấm em rồi!”

Chị Thủy Anh tiếp lời:

“Lễ khai trương tối nay diễn ra, hôm qua mới đưa thiệp cho em, chứng tỏ những khách mời in thêm, lại còn bày đặt nói vì lý do quảng cáo cho khách sạn.”

“Không nói với mấy chị nữa đâu!”

Tôi giữ lấy mái tóc của mình, định mò ra ngoài nhưng không được. Hai bà chị tôi mà nói chuyện thì chỉ xoay quanh mấy thứ yêu đương lãng mạn, biết thế không kể cho họ nghe nữa. Nhưng tính tôi dễ bị khai thác, ai hỏi gì là khai hết thật luôn.

“Thế có làm tóc nữa không đây? Không biết thằng Phong giờ trông thế nào, ngày trước nó đã lanh lợi, thông minh, sáng sủa, khối đứa theo.”

“À… thì làm… nhưng… em…”

“Biết rồi, không cầu kì để lỡ nó càng lớn càng xấu thì nhìn hai đứa vẫn đẹp đôi hả?”

“Các chị cứ chọc em.”

Tôi muốn xuất hiện trước Phong thật đặc biệt. Không biết vì sao lại thế. Nhưng trong trí nhớ của tôi, cậu ấy là người hoàn hảo nhất.

Lần này có thêm chị Thủy Anh nên mất nhiều thời gian trang trí cho tôi hơn. Mỗi người một ý, vô hình chung tôi là con chuột bạch. “Rắc màu” xong các chị mới cho động tới gương, nhìn trong gương, trông tôi khác quá.

Ông nói giống mấy đứa nhắng nhít trên tivi.

Bà không tin đấy là tôi.

Bố thì không nói gì.

Còn mẹ bảo tôi bắt chước mấy bạn nữ ở trường.

Thế là tôi lau đi hết. Người thân của tôi còn nói vậy thì Phong nhận ra bằng cách nào. Rốt cục tôi trông không khác với hôm gặp Vũ trước cổng khách sạn, chỉ khác mỗi màu váy.

Ông sẽ đi cùng vì muốn được trông thấy tụi trẻ bọn tôi gặp lại. Hóa ra ông mong gặp Phong chẳng kém gì vì ông nghĩ tôi mê cậu ấy lắm (hic hic) và sẽ không từ chối nếu nhận cậu ấy là cháu rể.

Ông còn thuê hẳn bộ com-lê cài khăn trước ngực, trông rất lịch lãm. Hai ông cháu được bố và chị Hải Anh chở đến tận nơi, hẹn chín giờ tới đón. Bố không vào vì ngại đi đông dù cô con gái có năn nỉ thế nào chăng nữa. Rõ ràng tôi nói với Vũ để cả nhà cùng đến mà.

Khoác tay ông bước vào, dòng cảm xúc bồi hồi len lỏi trong từng hơi thở của cả hai ông cháu.

Trước mặt chúng tôi là tòa nhà cao lớn, với những ánh đèn màu bắt mắt, nhấp nháy liên hồi. Tấm thảm màu đỏ dải từ lối đi vào tận trong, xung quanh là những loại cây được tạo hình theo nhiều tư thế.

Ông chỉ vào chỗ đài phun nước con con, có bức tượng trẻ con với đôi cánh thiên thần đang… đi vệ sinh và nói:

“Chỗ này ngày trước ông cháu mình chôn cái răng cửa của cháu đó!”

Miệng tôi giống số ba xoay ngang và mắt thì như hai hột nhãn tròn vo. Trí nhớ ông tốt quá. Hồi đó vì tôi ngã gãy răng khóc dữ quá, ông và bà dắt tôi ra tận ngoài cổng, đào một cái lỗ nho nhỏ để thả răng xuống, làm như thế mấy hôm sau cái răng sẽ trở về. Tôi đinh ninh nên ngày nào cũng qua đây tưới ít nước và cuối cùng không còn bị sún nữa.

“Cái cổng này ngày xưa có cây dâu da, thằng Phong hay trèo trẩy quả cho cả mấy đứa. Chun của ông đòi leo lên rồi bị ngã dập mông. Về nhà chú Dương cầm roi quật thằng bé mà ông sang can mãi mới bố nó mới tha. Ha ha...”

Tôi dìu ông qua những bậc thang tiến vào sâu trong sảnh. Những bước chân của ông chậm rãi như muốn níu kéo thời gian. Ngày trước ông kiên nhẫn đợi từng bước chân tôi thì bây giờ mọi thứ đã đảo ngược.

Sảnh tiếp khách của khách sạn rất lớn, tôi và ông trình thiệp mời cho lễ tân, chị ấy nói hai ông cháu đợi chút sẽ có người dẫn vào, trong khi chỉ cần đi thẳng là tới phòng tiệc. Tôi và ông ngồi nghỉ tại dãy ghế hướng mặt về phía tường ngắm nghía những bức tranh sơn dầu.

“Tôi nghĩ là mình đã đánh rơi thiệp mời.”

“Xin quý khách vui lòng cho biết quý danh.”

“Trịnh Quốc Phong Anh, bạn của Vũ.”

“Đây rồi, mời quý khách đi thẳng đến cuối đường, rẽ phải.”

Loáng thoáng trong những lời bình phẩm tranh vẽ của ông, tôi nghe được cuộc hội thoại của lễ tân với người nào đó. Khi quay mặt ra người đó đã đi được một đoạn.

Cậu ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng xanh, chân đi giày thể thao tiến thẳng vào trong, nghiêng mặt vỗ vai với ai đó. Ở khoảng cách này tôi không nhìn rõ, định gọi ông thì cậu ấy đã vào bữa tiệc rồi, còn người đã nói chuyện cùng đang tiến gần chỗ lễ tân.

Là Vũ.

“Con chào ông!”

Mải suy nghĩ về “thân phận” cậu con trai đó, tôi chỉ ậm ừ những gì Vũ nói, chân bước theo quán tính, để mặc Vũ đỡ ông và kéo tôi vào phòng.

Giữa rừng người đi qua đi lại, ai ai cũng ăn vận trang trọng, đẹp đẽ. Họ có lẽ là bạn bè của gia đình Vũ, còn một góc khác, những con người giản dị, tôi nghĩ mình thuộc về nơi ấy. Còn Phong?

“Mười lăm phút. Sau đó Lâm Anh sẽ đi với tôi."

Tôi đơ ra như thể con bé Lâm Anh trong lời nói đó không phải mình.

“Bạn đang nói chuyện với mình à?”

Vũ đưa tay lên định xoa đầu tôi nhưng nhận thấy một vài chiếc kẹp tăm nên thôi, chào ông rồi đi để chúng tôi tự do. Ông và tôi gặp mấy cô chú hàng xóm cũ, ôn lại bao nhiêu chuyện xưa xửa xừa xưa. Họ vẫn nhận ra tôi dù giờ trông tôi phổng phao hơn ngày xưa. (Thực ra là nhờ miếng lót ngực của chị Hải Anh, chị ấy chê tôi lép xẹp nên cho luôn).

Khi ông cảm thấy mệt, tôi dẫn ông ra bệ đá ngồi. Tiệc gì mà chả có chiếc ghế nào.

“Thằng nhóc nãy đứng với ông cháu mình là thằng mà mẹ cháu kể hả?”

“Dạ, bạn ấy là Vũ, ngồi cùng bàn với cháu.”

“Nó thích cháu hả?”

“Sao ông nói thế?”

Tôi giật mình ngoái lại nhìn Vũ, cậu ấy đang đứng nói chuyện với một vài người, bắt gặp ánh mắt của tôi liền quay đi.

“Đó thôi, ở đây có bao nhiêu đứa đẹp gái mà nó nhìn mỗi cháu!”

Tôi lúng túng nhìn ra chỗ khác. Rốt cục vẫn chưa tìm ra người con trai mặc áo trắng, quần ống đứng đi giày thể thao.

“Trời ơi, thằng nhóc kia giữa nơi đông người thản nhiên ôm và thơm má con bé bên cạnh. Thanh niên bây giờ thoáng quá.”

Đó chẳng phải là người tôi tìm kiếm nãy giờ ư, còn bạn nữ mặc chiếc váy màu đen bên cạnh không ai khác là Hải Yến, xung quanh là đám bạn cùng tuổi, có vài người lớp tôi, họ đứng dãn ra cho Yến đứng vị trí trung tâm, có thể bạn ấy vừa đến. Lệ Quyên cũng ở đó.

Bất chợt người con trai ấy đưa mắt nhìn một vòng quanh, dừng lại một giây phút về phía tôi.

Nét mặt ấy, sống mũi, đôi mắt,… hao hao với cậu bạn nhỏ của tôi.

Nhưng…

Phong ghét đi giày vì nó rất bí, cậu ấy thường xách nó trên vai, chạy nhảy bằng chân đất,

Phong thường ngồi bệt xuống vệ cỏ trong khi tôi kê dép lên,

Phong vừa cầm phấn viết, bốc vã thức ăn mà không hề thấy bẩn,

Phong ghét mặc áo có cổ vì nó rất vướng víu,

Phong…

“Ông mệt phải không? Con chuẩn bị ghế cho ông ngồi đây. Ông cho con mượn Lâm Anh một lát nhé!”

Một ai đó đang đẩy tôi lại gần cậu ấy,

Mà đôi chân tôi khựng lại.

Những ngón tay tôi nắm chặt cánh tay người bên cạnh, Phong của tôi không như thế. Người con trai kia trông chỉnh chu từ mọi góc độ.

“Lâm Anh! Mày bị cảm à? Trán ướt vã mồ hôi rồi.”

Phải như thế cơ, Phong của tôi phải áp tay lên trán một cách thô lỗ, lớn giọng và đuổi tôi về nhà. Nhưng Phong không bao giờ gọi tôi là Lâm Anh, vì tôi là Chun, cái nịt chun gắn với chiếc quần.

“Không, không ốm,… tớ bị nóng thôi.”

Vũ kéo tôi lại gần cây điều hòa, để gió thổi bay những giọt lấm tấm trên trán. Lạnh kinh dị.

Cậu con trai ấy đang tiến gần chỗ ông tôi.

“Phong phải không con?”

“Con đây ông. Ông và… bạn nữ kia là… Ch… Lâm Anh phải không?”

Sự xa cách dường như đã tung cánh biến mất, tôi buông tay khỏi Vũ, chạy nhào ra chỗ ông, xém chút nữa bị niềm vui sướng nuốt chửng ý tứ.

“Phong!”

Tiếng hét của tôi khiến một vài người xung quanh giật mình. Nhưng chưa chạy được tới bên cậu ấy thì bị một lực giữ lại, cánh tay của Vũ ôm trọn thắt eo tôi.

“Bạn cũ không cần phải nhảy tưng tưng và chạy đến ôm hôn thắm thiết đâu!”

Có thể Vũ rút kinh nghiệm từ bữa trước tôi gặp Yến.

“Bạn làm gì vậy? Buông tớ ra, ông tớ…”

Vũ buông tôi ra, nó giống như một hành động bộc phát không suy tính trước của cậu ấy. May thay Hải Yến cũng lại chào nên ông nội không để ý đến đứa cháu gái.

“Tao… cảm thấy khó chịu… khi Lâm Anh dáo dác tìm ai đó, và nó lại là thằng bạn đẹp trai không kém cạnh gì tao.”

Hơ hơ, tôi bị lời nói đó làm… buồn cười. Vũ dạo gần đây cư xử khác quá, cậu ấy cứ… dễ thương thế nào ấy.

Sao lại là từ “dễ thương” nhỉ?

Mà lần này tôi cũng không phải ngơ ngác kiếm Lâm Anh là ai trong lời nói của Vũ nữa. Đang mải nghĩ mông lung thì Phong đã đứng trước mặt tôi từ lúc nào.

“Đã lâu không gặp!”

Cậu ấy nở một nụ cười rất nhẹ.

So với ngày trước, giờ tôi phải ngước lên nhìn. Sau bao năm không ngờ chúng tôi được gặp nhau tại đúng nơi hai đứa từng sinh ra.

“Vũ Lâm Anh, đứa con gái tao kể với mày ấy!”

“…”

“…”

“Tao đang định ra mắt đám bạn bè.”

“…”

“…”

“Vậy nhà tao ngày trước mày cũng từng ở à?”

"... À ừ.”

“…”

“Bụp!” - Ông vỗ mạnh sau gáy khiến Phong đổ người về phía trước, - “Sao ít nói thế con? Ngày xưa mày với con Chun, con Mai, con Yến nô nhau hét ầm ĩ khắp xóm có cho ai ngủ trưa bao giờ.”

“…”

“…”

“Chun là tên Lâm Anh hả ông? Cái tên gì kì cục thế?”

“Ông hay mặc quần buộc chun, bồng cháu gái đi chơi khắp xóm, nó cứ đòi rút cạp chun của ông nên gọi nó là Chun. Cái tên độc, chẳng ai thèm đụng hàng.”

Im lặng nãy giờ tôi mới khua tay ra dấu cho ông ngừng lại, nhưng chỉ được một tay vì bên còn lại đang ở trong nắm tay của Vũ.

Nhưng cậu ta nắm tay tôi để là gì chứ?

Dù vậy tôi còn mải ngắm nhìn Phong nên cứ mặc kệ đi.

“Thì ra bọn nước ngoài có thói quen ôm hôn bạn bè, mới đi nước ngoài được bao lâu mà đã quên phong tục của người Việt là sao hả con?”

Giải thích cho Vũ xong ông quay sang trách móc Phong. Tôi chỉ đứng nghe.

“Thời gian Phong ở bên ấy nhiều hơn mà ông.”

Hải Yến trả lời thay.

“Không, thực ra thì… với những người con quý mến con luôn làm thế.”

“Thế còn ông và con Chun?”

Mười giây sau thì Phong vòng tay ôm siết ông nội. Ông giữ Phong chặt lắm. Nhưng đến lượt tôi cậu ấy lưỡng lự, giơ cánh tay để lửng. Chẳng lẽ Phong không xếp tôi vào những người được quý mến ư?

À, một lúc tôi mới biết phía sau lưng có con người mắt đang rừng rực nhìn cậu ấy, không rõ vì lý do gì.

“Con Chun nó nhớ thằng hàng xóm lắm, từ ngày con đi nó luôn miệng hỏi ông bao giờ con về, thế mà giờ nó im re. Chắc nó xấu hổ đấy!”

“Ông!!!” - Trời ạ, ông đã mang guốc trong bụng tôi mà còn kể ra cho Phong nghe, tôi muốn độn thổ chết mất. Nhưng không trách ông được, vì mỗi lần nhớ cậu ấy, tôi thường ngồi trong lòng ông, xòe bàn tay nhăn nheo, điểm những vết đồi mồi để viết tên nỗi nhớ. Phong đã về bên tôi đây rồi, mà nỗi nhớ còn chưa nguôi.

“Thế ở nước ngoài đã có bạn gái chưa?” - Ông vỗ mạnh gáy Phong lần nữa. Tôi ước mình được tự nhiên như ông.

“Cháu chính là bạn gái của Phong Anh!”

Âm thanh vừa rồi có ảnh hưởng đến tôi như tiếng sét đùng đoàng bên tai. Hải Yến sững sờ chẳng kém.

Lệ Quyên đứng khoanh tay ngay sát Phong, nhưng lại nhìn Vũ vẻ đầy thách thức.

“Con bé xinh đáo để!... Về thôi Lâm Anh, bố cháu hẹn tám giờ tới đón, giờ ra là kịp.”

Ông đánh vào cái nắm hờ hờ của Vũ và tôi, tách những ngón tay tôi thu về bên.

“Ơ?”

Ông nhớ nhầm giờ rồi.

“Về thôi ông buồn ngủ lắm. Oa!” - bình thường ông ngáp dài và chảy nước mắt, chứ không há miệng rồi đóng luôn thế này. Thay vì để cháu dìu đi, ông kéo đứa cháu gái đi theo. Tôi vội vã cúi đầu thay lời chào.

“Để con đưa ông và Chun về.”- Hình như có hai người vừa đồng thanh lên tiếng.

“Chọn thằng nhóc này!” - Ông tôi cười nheo cả mắt chỉ tay về phía Vũ. Nhưng sau đó đổi ý ngay - “Mà bữa nay tiệc của nhà nó, thôi, thằng Phong đưa ông về.”

“Không sao, con đưa hai người về rồi quay lại.”

“Thôi khỏi, để dành lần sau. Ta còn muốn hỏi han về hàng xóm cũ.”

“Nhưng ông vừa bảo có người tới đón?” - Vũ không chịu, nhìn cậu ta trẻ con ghê gớm.

“Ờ, sau ta nhớ ra hẹn bố con bé lúc chín giờ, mắt ông sắp díp chặt rồi Chun, không mau thì cháu không cõng nổi cái thân già về đâu.”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .